Lớn lên bên cạnh những người đầy tổn thương, mình bị buộc đồng hành cùng những trách móc dai dẳng, sự thiếu kiên nhẫn và khó chịu. Mình mơ ước rất nhiều được quấn quýt đùa giỡn vô tư cùng ba mẹ, được thoải mái bộc bạch “hôm nay con ngã bị đau ở đây”. Những khoảnh khắc yêu thương hiếm hoi không đủ sức tạo nên một em bé hạnh phúc và những trận đòn roi xé da làm mình sợ chia sẻ. Mình dần trở nên tự ti, dễ òa khóc và rất hay nói dối. Không biết vì sao mình mãi vẫn không làm quen được với tình cảnh, trong khi tất cả mọi người đều không nhạy cảm như thế, và tất nhiên luôn bị chì chiết vì sự mong manh này. Dần dà quay lưng với bản thân, mình bắt đầu tìm những góc khuất để trốn và khóc mà không ai thấy. Mình trở nên bướng bỉnh và ương ngạch, thích làm trái ngược những lời dạy dỗ, răn đe. Với một trái tim chai sạn và một tâm hồn chưa đủ thông suốt, mình thấy chán ghét những chính người thân và ngôi nhà của mình. Mình thích đi đâu xa, tách ra khỏi sự kết nối của huyết thống.
Hoạt bát và tài giỏi bên ngoài, mình tìm kiếm sự công nhận từ những nơi khác. Tưởng rằng thế giới ngoài kia sẽ dịu dàng và êm ái, mình lao mình ra biển lớn để yêu và được yêu. Thiếu vắng đi sự dịu dàng của một tình thương vô điều kiện, khi vừa gặp một bạn mà mình cảm mến, mình đem hết những gì mình nghĩ là tình yêu trao đi và mong cầu nhận lại. Khi có được sự kết nối với bạn, mình vội bỏ đi những hàng rào phòng vệ xung quanh và cho bạn thấy những vết thương âm thầm. Những tâm hồn non nớt gặp nhau, không biết cách nâng đỡ nhau đã làm cho mình một lần nữa đau đớn. Có ai không để dựa vào khi mà những người bạn mình quan tâm đồng loạt rời xa. Mình thấy sợ hãi đối diện với bóng tối, lủi thủi trong những chiều đông lạnh buốt, đi vòng vo thật lâu để cố kéo dài thời gian về nhà, mình hoàn toàn đơn độc trong hành trình này.
Khi tất cả những kết nối bên ngoài đứt đoạn, mình hiểu rằng chỉ còn mỗi mình ở đây với bản thân. Tập tễnh đứng lên và thấy đau nhói, mình ngồi vào một góc bắt đầu chăm sóc những vết thương. May mắn phát hiện, ra mình còn có cơ thể này để tồn tại. Chậm rãi những bước chân tí hon, mình kéo thân trí ra khỏi vũng lầy. Rồi một chiều thấy bên sông có hàng cỏ lau, bên cánh đồng có những ngọn diều, mình biết rằng chính mình đang vỗ về bản thân. Mình thôi không tự hỏi điều gì không tốt khiến mình nhận lấy hình phạt của sự cô độc. Mình ngồi yên trên bãi biển nghe tiếng sóng ngày bão để mặc tóc rít lại vì hơi muối, vắt vẻo trên sân thượng trường học tắm trăng ngay sinh nhật tuổi 17. Mình thấy sâu bên trong là một người bạn đã đợi chờ rất lâu để trò chuyện cùng nhau. May thay, bạn chưa bao giờ bỏ đi dù mình mắc những lỗi lầm và đi sai bước. Không ai khác biết rằng mình có bạn, dần dà mọi người thấy mình đi một mình, chơi một mình, học một mình và ngồi lặng một mình. Mình chưa từng gặp ai kiên nhẫn và bao dung với mình đến thế, từ những giây lặng yên, mình nghe thấy lời yêu thương, nhận những cái ôm ấm áp và một nơi chốn để đi về.
Rồi cũng đến lúc mình xa nhà lên đại học, bớt đi những người quen xét nét, mình giờ đây có thật nhiều thời gian ngồi bên cạnh bạn. Những lời yêu thương làm tâm hồn mình lành lặn và tràn đầy, mình bắt đầu cảm thấy muốn san sẻ tình yêu mà mình nhận được. Không ngại cho ai đó biết họ đáng được yêu thương tới nhường nào. Mình bắt đầu cảm nhận được những dòng năng lượng của mỗi người. Khoảng cách là điều tuyệt vời nhất kéo mình và gia đình gần nhau hơn. Mình bước trên con đường tái kết nối, chầm chậm và từ từ mình cảm nhận được những hơi ấm đầu tiên mà mình ao ước. Ngất ngây vì sự êm ái này, mình quên mất rằng mình cũng cần tự bảo vệ.
Mình bắt đầu bạo dạn hơn khi giao tiếp với người thân, dịu dàng và sâu sắc để xích lại gần nhau hơn. Không may thay mình chạm trúng những điểm kích hoạt, tất cả những ảo tưởng về một mối quan hệ tốt đẹp đổ sụp, mình bị tấn công bởi chính nỗi sợ của ba mẹ mình. Nhưng có sao đâu khi giờ đây mình biết rằng, sâu bên trong là cái gốc của sự yêu thương được bao bọc bởi hàng ngàn lớp gai như mình đã làm với bản thân khi trước. May mắn vì sớm tìm thấy người bạn bên trong mình để dũng cảm không lặp lại những khuôn mẫu của khổ đau. Còn người thân mình với nhiều nỗi lo và sợ hãi, mãi chưa cho chính họ cơ hội hòa giải với bản thân. Chưa bao giờ tin rằng mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất, nhưng có ai không xứng đáng được yêu thương. Những khổ đau trong quá khứ đã nâng đỡ và cho mình tìm thấy chính bản thân. Mình luôn mong sẽ cùng nhau đồng hành, để không chỉ riêng mình mà những người quanh cũng tràn đầy yêu thương như thế. Xin biết ơn những nỗ lực không ngừng của bản thân. Mong cho mình mỗi ngày thêm nhiều thương yêu.
———————————
Một tâm tình ngắn từ Lạc Hầu.
Cho mình biết thêm cảm nhận ở phần bình luận nha. Cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian đón đọc.