Được bổ sung vào nhóm đi tiền trạm ở Lạc Dương vào phút bù giờ, đến gần những ngày cuối mình mới được biết về kế hoạch và chắc chắn không có được những trang bị chỉn chu nhất. Khá căng thẳng khi đây là lần đầu tiên mình gặp hầu hết mọi người, mình trăn trở đến tận lúc lên xe. Sự nồng nhiệt và ấm áp của mọi người trong đoàn giúp mình đặt xuống những phòng vệ và lo lắng, chỉ mang tới Lạc Dương sự có mặt trọn vẹn để đắm chìm vào sự thanh tịnh của thiên nhiên. Cách Đà Lạt hơn 30km, rời xa khỏi mảng bê tông thô cứng, Lạc Dương trong mắt mình là màu của những cánh rứng thông trù phú và xanh mát. Ở đó, mình nghe thấy hơi thở và lời thì thầm êm ái của gió, sự trong trẻo rực rỡ của ánh mặt trời, sự yên bình của đất và sự ấm áp của tình người.
Cứ thế quyện vào với nhịp điệu của tự nhiên và ngạc nhiên thay cộng hưởng cùng cả con người. Mình không muốn tiếp tục lủi thủi ở một góc chỉ nhìn và nghe mọi người nói chuyện như mình của trước đây, làm một chấm đơn độc nhạt nhòa, mình bước tới và hòa vào chung một thể, sung sướng nhận lấy hơi ấm từ tình thương và sự chấp nhận.
Gia đình với mình chính là cùng nhau, chúng mình yêu thương nhau vô điều kiện. Duyên lành đem mình đến và thả vào không gian đầy ắp tình yêu. Ngồi cùng nhau bên bếp lửa, mình đột nhiên nhận ra “Đây là lần đầu tiên, tòa án lương tâm trong mình ngừng hoạt động cả một ngày”. Mình chỉ quan tâm đến việc tận hưởng tình yêu, không có thời gian suy tư, phán xét, bảo vệ hay giải thích cho hành vi, lời nói, thái độ của ai đó khi làm mình đau, cảm thấy tức giận hay buồn bã. Không ai làm mình cảm thấy nguy hiểm, không có ai sẽ tấn công mình một cách cố ý, mọi người đã luôn tôn trọng và tử tế với nhau bằng tất cả dịu dàng. Mình không lo sợ nhỡ mình làm thế này, nói thế kia thì mọi người có phật lòng hay sẽ bị coi là người vô phép hay không.
Những rung động êm đềm đem mình về với điều mình ao ước từ lâu, ở đó, tụi mình cùng ngồi ăn với nhau, kể nhau nghe những giai đoạn cuộc đời, ôm ấp nhau bằng những rung cảm và hơn hết bao dung cho nhau với tất cả từ bi. Sự phán xét dừng chân ngoài bìa rừng, nơi mà tụi mình hoàn toàn tách khỏi sự nhộn nhịp, xôn xao của thành phố. Ở vườn An, chúng mình chỉ có mong ước hạnh phúc và trao truyền chúng cho nhiều người hơn. Từng giây phút tụi mình gửi vào từng món ăn, từng sản phẩm, từng khung hình sự hiện diện của chính mình.
Mình không biết cơ chế của những người sinh ra để hợp nhau. Với mình, sự hòa hợp là điều rèn luyện, vun đắp mà thành, là từng chút, từng chút xây dựng sự tử tế và tôn trọng lẫn nhau, là qua nhiều tổn thương vẫn kiên trì giữ gìn trái tim nhân ái. Mình tin những người ngồi bên nhau lúc này, đã phải trải nhiều khó khăn mới trở nên dịu dàng và thấu cảm đến thế. Và chắc chắn là những người dũng cảm nhất khi không bắt ai khác phải chịu đựng những nỗi đau của mình hay viện cớ để làm tổn thương những người mình quan tâm, không có ai hay lý do gì ngoài bản thân mỗi người cho phép hay bắt buộc người đó làm những điều họ không muốn.
Vườn An nương vào, bảo vệ và trân quý rừng như một phần của máu thịt.
Về đây, hơn cả làm dịu êm tâm hồn mệt mỏi, tụi mình tập cách lắng nghe những mong ước sâu lắng nhất của bản thân, để biết rằng tụi mình đều có quyền lựa chọn cuộc đời chính mình. Không nhất thiết phải bỏ cả thành phố để đi tìm bình yên, tụi mình hoàn toàn có thể tận hưởng điều kỳ diệu của từng nơi riêng, miễn rằng điều đó đúng với giá trị của mỗi người. Kết nối với tự nhiên, tụi mình được trở lại là con người chân thật nhất với bản thể thiêng liêng được ban tặng. Và mình tin, ở đó không có ai lạc lõng giống mình lúc trước. Xin được gửi đến các bạn những yêu thương sâu lắng nhất, mong cho chúng ta vững bước trên con đường tìm về chân tâm. Mình tin rằng, mỗi chúng ta đều được sinh ra để hạnh phúc.