Nếu bạn không dám mạo hiểm để được nhìn thấy — nhìn thấy trọn vẹn chính bạn, với tất cả những mảng sáng và mảng tối — bạn sẽ không bao giờ thật sự tin rằng mình được yêu thương. Người khác có thể thích những gì bạn lựa chọn để bộc lộ, nhưng họ sẽ không thể nào yêu trọn vẹn con người bạn nếu những phần sâu kín nhất mãi bị che giấu.
Bởi tình yêu đích thực không dừng lại ở sự ngưỡng mộ những gì đẹp đẽ; nó chỉ trở nên vững bền khi ai đó vẫn chọn ở lại, dù đã nhìn thấy những phần dễ bị tổn thương nhất trong bạn. Nếu bạn cứ giữ lại, tình yêu mà bạn nhận được sẽ luôn thiếu đi sự chân thật. Nó giống như một tấm gương méo mó: phản chiếu nửa vẹn toàn, để rồi bạn chẳng bao giờ thật sự tin vào sự hiện diện của nó.
Để tình yêu trở thành điều bạn có thể tin tưởng, bạn cần cho phép một người chạm vào những điều bạn sợ nhất: những thất bại bạn mang theo, nỗi xấu hổ bạn tránh né, những mâu thuẫn và nghịch lý mà bạn vẫn sống cùng. Khi bạn dám mở ra, đó chính là lời mời gọi chân thành nhất với tình yêu.
Và nếu sau tất cả, họ vẫn ở lại, đó là minh chứng rõ ràng nhất rằng tình yêu có thể ôm trọn bạn, không điều kiện. Im lặng có thể giữ bạn tránh khỏi tổn thương, nhưng nó cũng sẽ để bạn mãi hoài nghi, khát khao một sự chắc chắn mà không bao giờ chạm tới.
Cuối cùng, lựa chọn thật ra rất giản đơn: tiếp tục che giấu để sống trong ngờ vực, hay can đảm cất lời, thể hiện bản thể chân thật và cuối cùng nhận thức được — tình yêu vốn luôn ở đó, chờ bạn tin nhận.