Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đêm.
Minh chiêm nghiệm cuộc sống giống như một cuộc đường chạy marathon—mọi người sẽ cổ vũ bạn khi bạn bắt đầu và khi bạn về đích, nhưng trong suốt chặng đua, bạn phải tự mình hoàn thành hành trình đó. Tuy nhiên, khi nhìn xung quanh, bạn sẽ nhận ra rằng bạn không chạy một mình—có rất nhiều người khác cũng đang chạy song song với bạn. Dù bạn và họ không quen biết nhau, và trên hành trình đó có những khó khăn, những tổn thương chỉ mình bạn cảm nhận được, nhưng giữa bạn và họ vẫn có một điểm chung: Bạn và họ đều muốn về đích, bạn và họ mong muốn có được cảm giác hoàn thành và trọn vẹn.
Cuộc sống cũng như vậy. Sẽ có những đoạn đường bạn phải một mình đối diện, nhưng nếu nhìn rộng hơn, có rất nhiều người đang trải qua điều tương tự. Vì vậy, có thể nói rằng bạn không thật sự cô đơn. Thay vào đó, những khoảnh khắc một mình là những bước cần thiết trong hành trình trưởng thành và phát triển sự độc lập.
Và… khi mình chiêm nghiệm sâu hơn về cuộc sống, mình nghĩ rằng điều khiến cuộc sống trở nên thú vị chính là việc mỗi người sẽ trải qua ba giai đoạn của sự trưởng thành: phụ thuộc, độc lập và cuối cùng là tương hỗ lẫn nhau (interdependence). Mình nghĩ rằng giai đoạn một và hai là điều kiện cần để giai đoạn ba có thể được xây dựng một cách bền vững, lành mạnh và lâu dài. Như Stephen Covey từng chia sẻ, tự lập là một thành tựu, còn tương hỗ là một lựa chọn nâng cấp, chỉ dành cho những ai đã thật sự đạt được sự độc lập. Nói cách khác, độc lập chính là nền tảng thiết yếu để đạt được sự tương hỗ bền vững.
Bạn ơi, sẽ có những khoảnh khắc trong cuộc sống bạn cảm thấy cô đơn. Nhưng hãy nhớ rằng, có rất nhiều người ngoài kia cũng đang trải qua điều tương tự. Vậy nên, bạn không thực sự cô đơn.
Mỗi người có một tốc độ chạy khác nhau, nhưng mình tin rằng, sớm hay muộn, chúng ta rồi cũng sẽ đến được vạch đích của riêng mình. Vậy nên, hẹn gặp bạn ở đâu đó trên hành trình của bạn—hoặc hẹn gặp bạn tại đích đến nhé
*******************************************************************************************************
English version:
Just one random night’s thought.
I reflect on life as being like running a marathon—people will cheer for you at the beginning and the end of the race, but during the race, you have to complete your own journey alone. However, looking around, you realize you’re not running alone—many others are running alongside you. Even though you don’t know each other, along the way there are struggles and injuries that only you can truly feel, you and the others share one thing in common: everyone wants to reach the finish line, and everyone wants to feel a sense of accomplishment and fulfillment.
Life is the same. There are parts of the journey you must face alone, but many people are going through something similar. So, it’s fair to say that you’re not truly alone. Those solitary stretches are necessary steps in the journey of growth and independence.
And… in reflecting further on life, perhaps what makes life interesting is that we need to go through three stages: dependence, independence, and finally, interdependence. I think stages one and two are necessary for the third to happen in a sustainable, healthy, and lasting way. As Stephen Covey once shared, independence is an achievement, while interdependence is an upgraded choice reserved for those who have truly attained independence. In other words, independence is the essential foundation for achieving sustainable interdependence.
In conclusion, one more important thing I want to emphasize is that at certain moments in life, you may feel alone. But remember, there are many people out there going through the same thing. So, you are not truly alone.
Everyone runs at their own pace, but I believe that sooner or later, we will all reach our own finish line. So, see you somewhere along your journey—or see you at the finish line.