Sự từ chối – đôi khi là bức tường bảo vệ âm thầm, đôi khi là cánh cửa dẫn lối ta rẽ sang một con đường khác. Khi đối diện với điều này, có thể khiến trái tim ta vỡ vụn, để lại những vết thương tưởng chừng không thể nguôi ngoai. Có những nỗi đau in hằn đến mức, dù thời gian có trôi qua bao lâu, chúng vẫn để lại những vết sẹo – âm thầm nhắc nhở ta về những gì mình đã vượt qua, những gì từng khiến ta gục ngã.
Đó là nhịp điệu khắc nghiệt nhưng chân thực của cuộc sống: có người rời đi, và cũng có người tìm đến. Khi hai tâm hồn không còn hòa chung một nhịp, đôi khi điều can đảm nhất ta có thể làm là học cách buông tay .
Thế nhưng, bằng cách nào đó, ta cần tiếp tục bước đi. Trên hành trình ấy, có những ngày nỗi đau lại trỗi dậy như sóng ngầm, cuộn lên trong lòng ta nỗi khát khao được quên. Và có lẽ, ta sẽ phải tiếp tục tự mình buông bỏ – không chỉ một lần, mà là nhiều lần, lặp đi lặp lại.
Chữa lành không phải là điều xảy ra trong chốc lát. Đó là một hành trình – âm thầm, dũng cảm và đầy kiên nhẫn. Ta lựa chọn làm hòa với những nỗi đau mỗi ngày, không chỉ vì muốn tìm lại được sự bình yên cho chính mình, mà còn vì không muốn mang những mảnh vỡ trong tim tiếp tục làm tổn thương người khác. Bởi ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, ta vẫn tin – rằng một ngày nào đó, khi đã đủ lành, trái tim sẽ lại tiếp tục mở lòng đón nhận những người thực sự thuộc về ta một cách dịu dàng, một cách chân thành và một cách trọn vẹn nhất .